Hãn Phi, Bổn Vương Giết Chết Ngươi
Phan_50
Nguyệt Vô Hạ tức giận, mặt mũi vặn vẹo, hung hăng siết tay áo của mình, vốn nàng còn không nhẫn tâm trộm binh phù của Ngạo ca ca, nhưng hiện tại. . . . . . Nàng không cho phép ngoài nàng ra trong trái tim của Ngạo ca ca có bất cứ một người nào khác, nàng muốn Ngạo ca ca chỉ thuộc về một mình nàng ! Bằng bất cứ giá nào!
Hiên Viên Ngạo càng chạy càng cảm thấy phiền muộn, hắn thực sự muốn hiểu, cái đồ nữ nhân chết tiệt kia nhiều lần chọc giận hắn, hắn lại có thể nhìn trúng nàng. Thật quái quỷ ! Hay là hắn ở chung cùng nàng quá lâu, thần kinh không bình thường rồi chăng ?
Thần kinh không bình thường. . . . . . Ngẫm nghĩ nhớ lại bộ dạng điên khùng của nữ nhân kia ở trong hội thơ, không nhịn được khẽ cười một tiếng. . . . . .
Cười xong thì sững sờ, cảm thấy tự giễu, xem ra hắn trúng độc, có chút sâu!
Đang lúc này, một đạo âm thanh tràn đầy nhiệt tình vang lên: "Ngạo, biết yêu rồi à?"
Mặt mũi lãnh ngạo liền cứng đờ, quay đầu nhìn gã bạn xấu: "Ngứa da hả?"
"Không có ! Không có !" - Phong Cuồng Tiêu cười nịnh nọt, người này tay cầm trọng binh, Liệt Diễm Các của hắn tuy là tổ chức số một trên giang hồ, nhưng mà ở trước mặt thiên quân vạn mã cũng chỉ có một con đường chết, hắn cũng không muốn bị người này mang binh vây quét.
Mộ Vân Dật nhàn nhạt quét mắt nhìn hắn một cái, môi mỏng khêu gợi khẽ mở: "Ta vừa mới nhìn thấy Công Tôn Trường Khanh đi về phía bên kia !" - Lời nói ngầm bảo: ngươi có thể đuổi theo đi tìm hắn!
Mặt tối sầm: "Hai người các ngươi đặc biệt tới trêu đùa ta sao?"
"Ha ha ha. . . . . ." - Phong Cuồng Tiêu cười vui vẻ, mấy ngày trước đây nghe nói cái kẻ đầu sỏ đắc tội tạo ra lời đồn đại bị Ngạo bắt đi, bọn họ liền đoán được chuyện này là giả rồi, nhưng có cơ hội trêu đùa hắn, hai người bọn họ chắc chắn sẽ không bỏ qua!
"Được, được rồi, không cười ngươi nữa, lại nói, người mà ngươi bắt sau khi trở về thì thế nào ?" Không chết cũng là tàn phế đi ? Bọn họ còn chưa biết cái chuyện tốt này là do Vũ Văn Tiểu Tam làm.
Tóm lại sau đó thì thế nào ? Khóe môi lãnh ngạo méo xệch, nhớ lại sau khi tóm nàng trở về xảy ra sự kiện hưu thê cùng với sự kiện ăn thịt, mặt kia xoẹt cái liền đen xì, lạnh giọng mở miệng: "Giết chết !" - Nếu để cho bọn họ biết chuyện này là do ai làm, còn có chuyện xảy ra sau đó, chắc hẳn lại muốn cười nhạo hắn một hồi lâu!
Nhìn dáng vẻ hắn có phần mất tự nhiên, hai người kia liếc mắt nhìn nhau, khẽ cười một tiếng, cũng không nói thẳng: "Kể ra chúng ta cũng đã lâu không họp gặp rồi, bằng không tối nay chúng ta họp gặp đi?"
"Tốt !" Sang sảng cười một tiếng, ba nam tử cùng đến Vân Trung Thành.
. . . . . .
Chapter 71
Tiểu Nguyệt trong lòng tràn đầy kích động không yên , đi theo nữ quan trong cung bước vào hoàng cung. Đây chính là lần đầu tiên trong cuộc đời nàng tiến hoàng cung a! Tiểu thư đối nàng thật tốt, liền ở hoàng cung chơi đùa đều nhớ mang theo nàng!
Mỗ thị nữ cười hạnh phúc, chợt , vẻ mặt tươi cười cứng đờ, tiểu thư sẽ không phải lại ở hoàng cung làm chuyện gì muốn chết đi? Có phải hay không liên lụy nàng ?
Vũ Văn Tiểu Tam sáng sớm liền mang theo hai mắt như gấu mèo đứng lên tiếp tục kể cho thái hậu nghe chuyện 《 Hồng Lâu Mộng 》. Hôm qua nói là ngủ, kỳ thực hai người nằm ở trên giường căn bản là không ngủ, bị thái hậu lôi kéo kể hết chuyện《 Thất Tiên Nữ 》 lại đến 《 Tây Du kí 》, lại tiếp tục《 nữ phò mã 》 rồi đến 《 Hồng Lâu Mộng 》. . . . . .
Thật sự là mệt chết nàng rồi ! Sớm biết rằng lấy lòng thái hậu muốn trả giá lớn như vậy, nàng sẽ không nổi lên chủ ý thối tha kể chuyện xưa làm gì !
Đúng lúc này, Phượng Hoa đi vào : "Thái hậu, nha hoàn của vương phi mang đến rồi !"
Nghe đến này , tâm tình Vũ Văn Tiểu Tam mới rõ ràng tốt hơn một ít: "Tiểu Nguyệt mang đến rồi hả ?"
"Nhìn ngươi gấp gáp kìa , mau truyền nha đầu kia tiến vào!" Thái hậu cười mở miệng, hiện tại nàng là thật tâm thích nha đầu kia, Ngạo nhi có thể lấy được nàng thật sự là phúc phận tu mấy đời đều tu không đến ! Nếu Triệt nhi và Mặc nhi cũng đều có thể tìm được người làm cho nàng thích như vậy , vậy thì thật tốt quá!
Vũ Văn Tiểu Tam hắc hắc ngây ngô cười một tiếng, đáy lòng lại đang tính toán, Tiểu Nguyệt không hiểu quy củ hoàng cung , khó tránh khỏi đắc tội mấy vị nương nương , cho nên nàng đợi . . . . . .
Đang suy nghĩ Tiểu Nguyệt đã tiến nhập đại điện, đầu tiên là nhìn ngó tiểu thư nhà mình, sau đó có chút sợ hãi quỳ xuống: "Nô tì bái kiến thái hậu, thái hậu thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!"
Nói xong giọng điệu cùng thân mình đều ẩn ẩn có chút run run, nàng nhưng là nhớ được tiểu thư nhà mình năm lần bảy lượt hi vọng thái hậu chết, cũng không biết tiểu thư có đem loại ý tưởng này nói cho thái hậu hay không, nàng một chút cũng không muốn bị tiểu thư liên lụy mà chết.
"Ha ha. . . . . . Xem nha đầu kia , ai gia lại không ăn người! Đến đến đến, ngẩng đầu để ai gia nhìn một cái." Ngữ khí rất là hòa ái, nói vậy đây gọi là yêu ai yêu cả đường đi đi.
Tiểu Nguyệt co rúm lại ngẩng đầu, đã thấy thái hậu không phải là lão thái bà như nàng tưởng tượng , mà là một mỹ phụ trung niên cực đẹp , ngơ ngác nhìn nàng, lẩm bẩm: "Không nghĩ tới thái hậu còn trẻ tuổi lại xinh đẹp như vậy."
Lời này tự nhiên liền rơi vào trong tai thái hậu , sắc mặt là vui sướng khó nén : "Nha đầu kia nhưng là giống Tam nhi , nói thật ngọt!"
Ặc. . . . . . Thấy lời nói của bản thân bị thái hậu nghe thấy được, Tiểu Nguyệt hơi có chút ngượng ngùng, Vũ Văn Tiểu Tam nhưng là thật tán thưởng nhìn nàng một cái, Tiểu Nguyệt nha đầu kia chính là ngây thơ , nhưng mà lần này xem như người ngốc có phúc của người ngốc !
Quay đầu đối với thái hậu mở miệng: "Mẫu hậu, này thuyết minh ngài là thật trẻ tuổi xinh đẹp! Tam nhi nhưng là chưa bao giờ nói dối !"
"Được rồi ! Được rồi ! Mẫu hậu nói không lại ngươi!" Thái hậu giọng điệu có chút bất đắc dĩ, lại tràn đầy vui sướng cùng đau sủng.
"Nhưng mà nói đi nói lại, Tiểu Nguyệt nha đầu kia chính là ngốc một chút, đi theo thần tức cũng không biết có đắc tội người nào ở trong cung hay không ." Nói xong mày nhướn lên , "Nếu là đắc tội các phi tử của hoàng huynh , chỉ sợ ta cũng không giữ được nàng, ai, là lỗi của Tam nhi , không có suy nghĩ chu đáo, không nên kêu nàng tiến cung a."
Nàng thốt ra lời này, thái hậu tự nhiên biết là có ý tứ gì, nhìn nhìn Tiểu Nguyệt, dù sao nàng cũng thích hết sức, vì thế mở miệng nói: "Tam nhi chỉ để ý yên tâm chính là ở trong hoàng cung này có ai gia làm chỗ dựa cho các ngươi , ai dám làm khó dễ chủ tớ các ngươi , cho nàng đi đến nơi này lĩnh phạt!"
Vũ Văn Tiểu Tam vừa nghe, mặt mang ơn mở miệng: "Vậy thần tức liền tạ ơn mẫu hậu !"
"Tạ thái hậu!" Tiểu Nguyệt nói xong cảm kích nhìn một chút tiểu thư nhà mình, tiểu thư đây là giúp nàng tìm đường lui, vào thời điểm mấu chốt bảo trụ mạng nhỏ, nàng làm sao có thể không cảm giác.
"Tốt lắm tốt lắm, đứng lên đi! Hãy hầu hạ vương phi nhà ngươi cho thật tốt, chiếu cố tôn nhi của ai gia thật tốt , ai gia tất nhiên là sẽ không bạc đãi ngươi! Tam nhi, nói tiếp xem, sau này Lâm Đại Ngọc như thế nào?" Thái hậu đối với Tiểu Nguyệt nói xong lại bắt đầu nhớ thương chuyện xưa của nàng.
Tiểu Nguyệt giựt giựt khóe miệng, đứng lên thối lui đến một bên, tôn nhi của thái hậu ? Xem ra tiểu thư tiền cảnh kham ưu!
"Nói Lâm Đại Ngọc vừa nghe đến tin tức này, liền rất thương tâm, trở lại trong phòng mình, đem thơ. . . . . ." Mỗ nữ đang kể đến đoạn Đại Ngọc chôn hoa kia, Hồng Lâu Mộng của Tào Tuyết Cần tiên sinh quả nhiên là kinh điển, tối kinh điển chính là viết dài, có thể cho nàng nhiều lời một lát!
Một lúc lâu sau….
"Thái hậu, cửu công chúa cầu kiến!" Hạ nhân báo lại.
Vũ Văn Tiểu Tam hai mắt sáng lên, hẳn là tìm đến nàng chơi đi? Nói nàng kể chuyện xưa , kể tiếp đi xuống nàng thật sự muốn điên rồi, cổ họng đều sắp hỏng rồi !
Thái hậu trong lòng biết lôi kéo nàng nói lâu như vậy, nàng cũng có chút không kiên nhẫn , nhưng cảm thấy cũng không giận, người trẻ tuổi luôn có chút không kiên nhẫn lại có chút mạnh mẽ , lúc này mở miệng: "Truyền nàng tiến vào, chắc là đến tìm Tam nhi , khiến cho nàng bồi Tam nhi ở hoàng cung đi dạo. Hoàng đế cũng mau hạ triều , tốt xấu đến hoàng cung một lần , cũng nên để Mặc nhi chiêu đãi ngươi thật tốt!"
Ây dà, Vậy không phải là có thể cùng soái ca ở cùng nhau rồi hả ? Này được à! Mỗ nữ ở trong lòng mừng rỡ muốn bay lên!
"Mẫu hậu! Hoàng tẩu! Ly nhi đến xem các ngươi!" Một tiếng trong trẻo mà không mất thanh âm ngọt ngào truyền đến.
Thái hậu cười quay đầu, nhìn Vũ Văn Tiểu Tam: "Ly nhi nha đầu kia có chút giống Vương Hi Phượng mà Tam nhi nói, chưa thấy người, nhưng trước nghe thấy tiếng rồi !"
Khi nói chuyện Hiên Viên Ly đã tiến vào: "Mẫu hậu đang nói cái gì đâu? Cái gì Vương Hi Phượng?"
"Còn không phải ngươi hoàng tẩu đang kể chuyện xưa ẫu hậu ! Nghe được mẫu hậu tâm đều nát, ngươi nha đầu kia là tới tìm hoàng tẩu của ngươi đi?" Trong lời nói không khó nhìn ra thái hậu đối Hiên Viên Ly cũng rất là thích.
Hiên Viên Ly liếc mắt nhìn Vũ Văn Tiểu Tam, mở miệng nói: "Mẫu hậu, người ta là tới xem người !"
"Thôi đi, lúc Tam Hoàng tẩu ngươi không ở nơi này , thế nào không thấy ngươi tới xem mẫu hậu!" Thái hậu cười trách cứ.
"Nào có! Người ta thường xuyên tới!" Hiên Viên Ly mắt hạnh trừng trừng, bộ dáng có chút không phục .
Thái hậu bưng miệng cười: "Tốt lắm! Tốt lắm! Các ngươi đi ra ngoài chơi đi, nếu cứ ở tại Phượng Tường cung, Tam Hoàng tẩu ngươi cũng sẽ buồn , ngươi đưa nàng đi dạo, chờ hoàng huynh ngươi hạ triều, ai gia phân phó hắn đi tìm trò tiêu khiển cho các ngươi!"
"Hì hì. . . . . . Tạ mẫu hậu!" Hiên Viên Ly nói xong liền kéo Vũ Văn Tiểu Tam đi ra ngoài.
Vũ Văn Tiểu Tam lập tức mở miệng: "Vậy thần tức trước hết đi ra ngoài!" Nửa điểm không mất cấp bậc lễ nghĩa.
Thái hậu vừa lòng gật đầu, nhìn Hiên Viên Ly: "Đi thôi, đi thôi! Xem xem hoàng tẩu ngươi , biết cấp bậc lễ nghĩa, ngươi cũng nên học hỏi , một cái đại cô nương , đều nhanh đến tuổi lấy chồng , vẫn là lanh chanh láu táu như vậy!"
"Biết ! Biết ! Chúng ta đi ra ngoài trước đã !" Giọng nói của Hiên Viên Ly từ rất xa truyền đến.
Hai người đi xa sau, Phượng Hoa nhìn nhìn thái hậu: "Thái hậu giống như thật thích tam vương phi?"
"Ừ! Nha đầu kia là ai gia thật tâm thích!" Thái hậu cười gật gật đầu, trong giọng nói là khó nén yêu thích.
"Vậy còn cửu công chúa. . . . . . ?"
"Năm đó là ai gia thực xin lỗi mẹ con các nàng , mẫu thân nàng vì ai gia làm nhiều như vậy. . . . . ." Thái hậu nói xong có chút cảm thán.
Phượng Hoa đáy mắt cũng nhiễm lên một chút nước mắt : "Phượng Tuyết Nhược là biết thái hậu còn nhớ nàng, cũng sẽ thật cảm động !"
"Nhớ kỹ có ích lợi gì? Đến cùng là ai gia vô năng, năm đó không có nghĩ cách bảo trụ nàng. . . . . ."
. . . . . .
"Hoàng tẩu, ngươi cùng mẫu hậu nói chuyện xưa gì vậy ?" Giọng nói Hiên Viên Ly líu ríu vang lên.
Vũ Văn Tiểu Tam ngáp một cái: "Chính là một ít chuyện của tài tử giai nhân thôi! Có rảnh sẽ nói cho ngươi nghe !" Mỗ nữ dụi dụi mắt, thật sự là mệt a!
"Ừm !" Hiên Viên Ly tinh thần nhưng là vô cùng tốt, "Vậy hoàng tẩu cũng không được quên!"
Đúng lúc này, một nữ tử áo trắng mang theo một đám hầu tì hướng bên này đi tới, Hiên Viên ly trên mặt lộ ra thần sắc khinh thường .
Nhìn nhìn biểu cảm của nàng , Vũ Văn Tiểu Tam mở miệng: " Sao vậy?"
"À ! Thấy không? Chính là cái kia Nguyệt phi, mỗi ngày đúng canh giờ này đều sẽ trang điểm xinh đẹp xuất hiện tại nơi này, bởi vì hoàng huynh mỗi ngày sau khi hạ triều quay về Ngự Thư Phòng đều đi qua nơi đây."
Hiên Viên Ly trong giọng nói rõ ràng trào phúng cực kỳ , Nguyệt phi trừ bỏ có khuôn mặt, gần như không chỗ nào đúng, tự đại ương ngạnh, tính khí cũng là thối cực kỳ, hoàng huynh mỗi lần đi qua cũng chỉ là gật đầu cho có lệ , không từng nói nhiều, thật không hiểu nữ nhân này lấy kiên trì ở đâu ra , còn ngày ngày đến.
"Cái gì? Hoàng huynh ngươi sẽ đi qua nơi này?" Mỗ nữ trừng mắt to, bộ dáng một mặt chờ mong .
Ặc. . . . . . Hiên Viên Ly ngẩn ngơ, hoàng huynh đi qua nơi này Tam Hoàng tẩu chờ mong làm như vậy làm cái gì? Nhưng vẫn là gật gật đầu. . . . . .
Tiểu Nguyệt ở sau lưng nàng vuốt ve cái trán, tiểu thư. . . . . . Lại tới nữa!
"Ai nha, vậy . . . . . Chúng ta đây làm sao bây giờ ? Muốn ở trong này hát vang một khúc hay không ? Ặc. . . . . . Hay vẫn là múa? Hay là ngâm bài thơ?" Mỗ nữ một bộ dáng nôn nóng khó xử .
Ca? Hiên Viên Ly run rẩy khóe miệng, nhắc nhở: "Tam Hoàng tẩu, đi qua đây là Đại Hoàng Huynh , không phải là Tam Hoàng huynh!"
"Ai nha, ta biết, ngươi cũng không phải không biết Tam Hoàng huynh ngươi đang làm đoạn tụ, hoàng tẩu kỳ thực chính là vương phi trên dang nghĩa của hắn , cho nên muốn đường vòng lối tắt biết không?" Vũ Văn Tiểu Tam kiếm cớ cho bản thân cũng không quên nói xấu Hiên Viên Ngạo.
Hiên Viên Ly nghe xong, sửng sốt, sau một lúc lâu, cuối cùng cắn chặt răng: "Tam Hoàng tẩu, ta duy trì ngươi!" Nói xong còn vỗ vỗ bả vai Vũ Văn Tiểu Tam , một bộ dáng đồng tình.
Tiểu Nguyệt cũng là một bộ dáng đồng tình đứng ở phía sau hai người, nhưng mà nàng đồng tình đích thị là vương gia nhà bọn họ . . . . . .
"Ta chỉ biết, tiểu Ly đối ta là tốt nhất!" Vũ Văn Tiểu Tam cảm động , cầm lấy tay nàng.
Hiên Viên Ly cũng thật động tình nắm tay nàng: "Hoàng tẩu người tốt như vậy, người ta đối ngươi tốt là đương nhiên !"
Rất xa, Nguyệt phi đi tới, quần áo trắng, trên mặt đều là thần sắc kiêu hoành , rất có phong thái của Mục Điệp Y , khác nhau chính là đáy mắt thỉnh thoảng có tinh quang lướt qua, là người có chút tâm kế !
Nàng một mặt trào phúng nhìn một chút Vũ Văn Tiểu Tam, giọng điệu cũng rất chua ngoa: "Ai ôi, đây không phải thiên hạ đệ nhất Kỳ Nữ Tử tam vương phi của chúng ta hay sao? Sao lại rảnh rỗi chạy đến nơi này ? Ở đây cũng không có rượu cho ngươi khiêu vũ!" Trong giọng nói là tràn đầy ghen tị.
Vũ Văn Tiểu Tam ở trong lòng trợn trừng mắt, nói, nàng còn chưa có cùng nàng tranh Hiên Viên Mặc đâu, nói chuyện liền mang thương cặp gậy , này nha không phải là đầu óc có bệnh hay sao?
Hiên Viên Ly mắt hạnh trừng trừng, tiến lên mở miệng: "Mong Nguyệt phi chú ý thân phận chính ngươi ! Tam Hoàng tẩu nhưng là chính thê của Tam Hoàng huynh , ở trong chúng mệnh phụ địa vị không thua kém hoàng hậu, không phải là mọi người tùy tiện có thể châm chọc khiêu khích !"
Nguyệt phi đầy mặt khinh thường nhìn nàng một cái: "Cửu công chúa nhưng là biết thân phận, chẳng qua là cái công chúa do mỹ nhân sinh ra , không có tư cách cùng bản cung luận thân phận địa vị ! Vậy lại nói tiếp bản cung coi như là hoàng tẩu của ngươi, công chúa đối bản cung như vậy nói chuyện, chẳng lẽ sẽ không thất lễ sao?"
Nàng vốn là không quen nhìn Hiên Viên Ly, cả ngày ở hoàng cung vui tươi thoải mái hết sức, cũng chống đối nàng không ít lần, thiên hoàng thượng sủng Hiên Viên Ly sủng phải chết, làm cho nàng có tức giận nhưng cũng không tốt phát tác!
"Ngươi!" Hiên Viên Ly hung hăng chỉ vào nàng, hốc mắt lại ẩn ẩn ngấn lệ lóe ra, còn kèm theo một chút tự ti , hồi nhỏ chính là bởi vì mẫu phi thân phận đê hèn, nàng mới bị không ít mắt lạnh và xa lánh, nếu không phải Đại Hoàng Huynh, Tam Hoàng huynh cùng thất hoàng huynh quan tâm, chỉ sợ nàng đã sớm chết tại nơi hậu cung nhân tình lạnh bạc rồi.
Hôm nay Nguyệt phi đem than phận mẫu phi của nàng lấy ra nói, nàng tự nhiên là tức giận phải chết!
Vũ Văn Tiểu Tam cười lạnh một tiếng, đem Hiên Viên Ly kéo đến phía sau mình, trào phúng mở miệng: "Tổng so với Khổng Tước ngày ngày tới đây xòe đuôi, tưởng dẫn tới chủ nhân rủ lòng thương xót, lại ngày ngày thất vọng còn tốt hơn !"
Dứt lời quay đầu nhìn Hiên Viên Ly: "Ly nhi, ngươi có biết khổng tước xòe đuôi là ý gì không?"
Hiên Viên Ly lắc lắc đầu, có chút không hiểu, từ này nhưng là rất mới, chưa từng có nghe qua!
"Lão Khổng tước xòe đuôi —— tự mình đa tình!" Mỗ nữ nói xong còn che miệng cười khẽ đứng lên, đáy mắt ẩn nhẫn lửa giận, nàng Vũ Văn Tiểu Tam không thể dễ dàng tha thứ chính là có người nói tỷ muội của nàng !
Ngẫu nhiên nói nàng, tâm tình tốt có lẽ nàng liền nhịn, nói tỷ muội của nàng , vậy thì phải có giác ngộ sẽ nhận hoàn lại gấp trăm lần , huống chi Hiên Viên Ly là giúp nàng xuất đầu mới bị chèn ép, nàng càng là bụng làm dạ chịu!
Nguyệt phi khuôn mặt lúc này tức thành màu đỏ, ngón tay ngọc thon thon vươn ra chỉ vào Vũ Văn Tiểu Tam: "Ngươi! . . . . . ."
Một chữ "Ngươi" xuất ra sau, nhưng lại không biết nói cái gì, bản thân hành vi như vậy bị người nói trắng ra , thực tại cũng không phải chuyện quang vinh gì , nàng tự nhiên cũng cảm thấy trên mặt có chút không qua được! Hơn nữa Vũ Văn Tiểu Tam nói lời rất khó nghe, phi thường đả kích lòng tự trọng cùng lòng hư vinh của nàng!
Hiên Viên Ly có chút cảm động nhìn Vũ Văn Tiểu Tam liếc mắt một cái, vừa mới Nguyệt phi nói hoàng tẩu, hoàng tẩu đều chính là trợn trừng mắt, không tức lắm , sau này Nguyệt phi nói bản thân, cơn tức của hoàng tẩu lại lập tức lên đến tận trời thay nàng xuất đầu, nói chuyện cũng rất là khó nghe, không chút nào sợ đắc tội với người, cảm thấy đối Vũ Văn Tiểu Tam thân cận lại nhiều một phần.
"Chẳng lẽ phụ thân đại nhân của Nguyệt phi không có dạy quá Nguyệt phi không cần dùng ngón tay chỉ vào người khác sao? Hơn nữa bổn vương phi nhưng là thân vương chánh phi, Nguyệt phi bất quá là nhất phẩm phi vị, như vậy không có tôn ti, khó trách hậu vị nhiều năm như vậy cũng không có thay đổi , Nguyệt phi như thế trăm phương ngàn kế, cũng chỉ là cái nho nhỏ nhất phẩm phi!" Hừ, đâm vào chỗ đau của tiểu Ly , cũng không hỏi nàng Vũ Văn Tiểu Tam có đáp ứng hay không, ai không có chỗ đau? Ngươi đâm nàng, bản tiểu thư liền đâm ngươi!
Quả nhiên, Nguyệt phi vừa nghe lời này, tức giận đến mặt đều tái rồi! Chợt khóe mắt quét đến hai bóng dáng màu vàng sáng , trên quần áo một con rồng giương nanh múa vuốt, một con rồng thì đang nằm , người trước là Hiên Viên Mặc, người sau tự nhiên là Long Ngạo Thiên, phía sau bọn họ cũng không hạ nhân đi theo.
Bất chấp Vũ Văn Tiểu Tam, lập tức đem khúc hôm qua nàng mới làm lấy ra, hát lên: " mưa bụi mịt mờ, sương khói không biết bao giờ tan, ánh trăng phiêu du giang hồ , người vẫn còn đây…
Thanh âm nhưng là dịu dàng êm tai, làn điệu cũng không sai. . . . . .
Hiên Viên Ly lúc này trừng mắt! Liền không gặp qua nữ nhân vô sỉ như vậy !
"Tiểu Ly, hết giận sao?" Vũ Văn Tiểu Tam quay sang nhìn nhìn Hiên Viên Ly.
Hiên Viên Ly mím mím môi, nhỏ giọng mở miệng: "Vốn là tiêu không sai biệt lắm , nhưng là xem nàng như vậy câu dẫn hoàng huynh, vẫn là khó chịu! Nếu hoàng huynh bị tiếng ca của nàng mê hoặc, sủng hạnh nàng, vậy thật sự là rất tiện nghi nàng rồi !"
"Này đơn giản!" Vũ Văn Tiểu Tam cười khẽ đáp lời, rồi sau đó đứng ở bên cạnh Nguyệt phi , dường như không có việc gì mở miệng hát: " Mộng theo gió vạn dặm, tìm chàng khắp hồng trần, gương mặt chàng đẹp tựa cánh hoa đào mãi không quên, lại một năm xuân xanh hóa thu tàn, không oán trách, như kẻ si tình ngậm cười cùng ánh trăng…(1)
Hát đến đây, hai người đã là đi tới, nghỉ chân nghe hai nữ tử biểu diễn. . . . . .
Vũ Văn Tiểu Tam mắt lé thoáng nhìn, vừa lòng nhìn đến Nguyệt phi sắc mặt cứng đờ, rồi sau đó tiếp tục mở miệng: "Yêu vốn là đau khổ, mắt chàng đẹp tựa ánh sao, quay đầu nhìn lại chỉ thấy mưa giăng mịt mờ, thiên nhai hoang tàn nhìn ánh sáng dần trôi đi, không thể hỏi đến khi nào chàng trở lại….(2)
Làn điệu so Nguyệt phi mới mẻ độc đáo hơn nhiều ! Hoàn toàn vượt trội hơn hẳn! Hơn nữa giọng nói Vũ Văn Tiểu Tam vốn cũng êm tai, so với nguyên bản hát thì phải hiệu quả hơn rất nhiều , Nguyệt phi đã bắt đầu chống đỡ không nối, cái trán ẩn ẩn có mồ hôi toát ra, thanh âm cũng càng ngày càng nhỏ. . . . . .
Đúng lúc này, Vũ Văn Tiểu Tam hát đến đoạn cao trào, đầu hơi hơi giơ lên, cặp mắt đẹp ẩn tình, nhìn trời xanh phía xa , giọng nữ trong trẻo vang lên: " Ước mong tình duyên không phụ lòng tương tư, chờ đợi phồn hoa đong đầy ngày tháng, chỉ nguyện cùng chàng một đời không quên, không hối tiếc nụ cười chất chứa cõi lòng…(3)
Đến đây Nguyệt phi đã thất bại nên đành im lặng, nàng cũng là nhân tài kiệt xuất trong đám phi tần , tự nhiên biết khúc ca của bản thân kém nàng vài phần đẳng cấp, đầy mặt không cam lòng quay đầu nhìn lại, đáy mắt hừng hực ghen ghét sắp đem Vũ Văn Tiểu Tam lăng trì. . . . . .
Vũ Văn Tiểu Tam không chút nào chịu ảnh hưởng, tiếp tục hát : " Mộng theo gió vạn dặm tìm Nàng khắp hồng trần, gương mặt Nàng đẹp tựa cánh đào mãi không quên, lại một năm xuân xanh hóa thu tàn, không oán trách , như kẻ si tình ngậm cười cùng ánh trăng.Yêu vốn là đau khổ , mắt Nàng đẹp tựa ánh sao. Quay đầu nhìn lại chỉ thấy mưa giăng mịt mù, thiên Nhai hoang tàn nhìn ánh sáng dần trôi đi.Không thể hỏi , Đến khi nào Nàng trở lại ?Ước mong tình duyên không phụ lòng tương tư.Chờ đợi phồn hoa đong đầy ngày tháng, chỉ nguyện cùng chàng một đời không quên .Không hối tiếc, nụ cười chất chứa nỗi lòng .
Hiên Viên Ly nghe xong như say như mộng , tràn ngập sùng bái nhìn Vũ Văn Tiểu Tam. . . . . .
Tiểu Nguyệt còn lại là có chút kinh ngạc, nói tiểu thư nhà bọn họ trước đó vài ngày biểu hiện, bộ dáng hoàn toàn sẽ không tài tình giống thế này a! Nhưng mà bài hát này thật sự rất dễ nghe !
Xa xa hai nam nhân cũng là vẻ mặt thưởng thức cùng tán thưởng, trong đó cũng xen lẫn một chút chân tình không biết tên . . . . . .
Mà Vũ Văn Tiểu Tam hát đoạn cuối cùng kia : " Yêu vốn là đau khổ , mắt Nàng đẹp tựa ánh sao. Quay đầu nhìn lại chỉ thấy mưa giăng mịt mù, thiên Nhai hoang tàn nhìn ánh sáng dần trôi đi.Không thể hỏi , Đến khi nào Nàng trở lại ?Ước mong tình duyên không phụ lòng tương tư.Chờ đợi phồn hoa đong đầy ngày tháng, chỉ nguyện cùng chàng một đời không quên .Không hối tiếc, nụ cười chất chứa nỗi lòng ..Làm cho bọn họ cản khái..
Hát xong quay đầu lại , đầy mặt trào phúng nhìn Nguyệt phi, muốn đối nghịch với ta , hừ! Ta cho ngươi nếm thất bại muốn hát để câu dẫn mọi người!
Hiên Viên Ly vui sướng hài lòng vỗ tay: "Tam Hoàng tẩu, ngươi hát rất hay a! Còn có câu từ viết cũng dễ nghe !"
Đúng lúc này mấy tiếng "Bốp!" , "Bốp!" , "Bốp" vang lên, Hiên Viên Mặc cùng Long Ngạo Thiên lững thững đi tới. . . . . .
"Đệ muội hát quả thật là tuyệt nhất thế gian !" Hiên Viên Mặc ôn nhuận như ngọc trong tiếng cười tràn đầy khí phách , đáy mắt đều là tán thưởng, chính là phía sau tán thưởng còn ẩn nấp một chút chân tình không muốn người biết .
Vũ Văn Tiểu Tam cười cười, nhìn Nguyệt phi liếc mắt một cái: "Còn không phải tình cờ gặp Nguyệt phi , vừa vặn gần đây có làm một khúc , để hoàng huynh chê cười!"
Nguyệt phi cứng ngắc cười cười, mở miệng nói: "Bản cung đúng là so ra kém hoàng đệ muội !"
Hiên Viên Măc có chút không kiên nhẫn nhìn nàng một cái, thanh âm lại vẫn là ôn nhu như vậy : "Nguyệt phi về sau nếu là không có việc gì , liền ở lại trong cung của bản thân đi, tuy là đầu hạ, cũng là có một chút nóng, vẫn là để ý đừng bị cảm nắng."
Không cần đoán hắn chỉ biết lại là Nguyệt phi gây sự, dĩ vãng ở trong cung tìm các phi tử khác gây chuyện, hắn từ trước đến nay là mở một con mắt, nhắm một con mắt, chính là hôm nay dám tìm Vũ Văn Tiểu Tam phiền toái, có lẽ là hắn đối nàng rất dung túng rồi !
Nguyệt phi sắc mặt cứng đờ, bệ hạ ý tứ này chính là không muốn gặp nàng , gật gật đầu, ôn nhu mở miệng: " Vâng !"
Kia đôi mắt ẩn tình gắt gao quấn quít lấy Hiên Viên Mặc, hi vọng hắn có thể lại nhìn nàng liếc mắt một cái, nhưng là nam tử phong thần tuấn lãng kia , trong mắt đúng là không có nửa điểm bóng dáng của nàng , im lặng cắn cắn môi dưới, đều do Vũ Văn Tiểu Tam!
Long Ngạo Thiên nhìn Vũ Văn Tiểu Tam, hào sảng cười: "Thiên hạ đệ nhất Kỳ Nữ Tử, hoàn toàn xứng đáng! Bậc này tài tình, chính là bản cung cũng có chút thán phục!"
"Ây da ~ ngươi quá khen ! Thật là, khích lệ trắng ra như vậy, khiến cho người ta ngượng ngùng!" Mỗ nữ ngại ngùng mở miệng, rồi sau đó ngượng ngùng che mặt, nói hai cái đại soái ca đều như vậy khen ngợi nàng, thật sự thật không tốt ôi chao, ai, ôi. . . . . .
Thấy nàng phản ứng như vậy, Long Ngạo Thiên giống như nuốt phải ruồi bọ , trừng lớn mắt xem nàng, như là thấy quái vật. . . . . .
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian